2596

"Thật sao?" Natasha Martin cười ghen tị và đặt bát sứ xuống. "Hóa ra cậu vẫn còn anh em. Thật tốt quá. Không giống như mình... Bố mẹ mình đặt tất cả mọi thứ lên mình. Dù muốn trốn thoát cũng không thể."

Cô tựa lưng vào chiếc gối mềm, nhìn lên trần nhà, thở dài và nói, "Lương tâm mình không thể trốn...