Chương 128: Chạy đi

Với một tiếng thét đau đớn, mẹ tôi loạng choạng lùi lại, buông tay ra. Tôi hổn hển thở, ngã quỵ xuống nền rừng. Khi tầm nhìn của tôi rõ ràng hơn, tôi thấy mẹ tôi ôm lấy mặt, máu đỏ thẫm dính đầy trên ngón tay.

"Sao... sao mẹ tìm được con?" Tôi khàn giọng hỏi, giọng nói khản đặc vì thiếu oxy.

"Olga...