


CHƯƠNG 2
Khi tôi đến trường vào buổi sáng hôm đó, tôi tìm tủ đồ của mình và bắt đầu lấy sách ra cho những tiết học đầu tiên thì đột nhiên có ai đó thúc cùi chỏ vào lưng tôi khiến tôi đập đầu vào tủ.
"Ôi, xin lỗi Skylar. Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa." Madison nói với giọng chế giễu phía sau tôi. Chắc chắn đó không phải là tai nạn. Giống như mọi ngày khác cũng không phải là tai nạn.
Nhưng tôi không thèm quay lại nhìn cô ta mà chỉ lấy sách và đóng tủ lại. Tôi cố gắng bước đi thì Grace đứng chặn trước mặt tôi.
"Nhìn này Maddy. Tôi nghĩ cậu sẽ làm cô ấy khóc đấy." Grace nói. Madison liền bước tới bên cạnh Grace và nhìn xuống khuôn mặt tôi đang cúi gằm xuống đất. Rồi cô ta nắm chặt hai má tôi và buộc tôi phải ngước lên nhìn cô ta.
Tôi cố gắng hết sức để ngăn những giọt nước mắt không trào ra. Tôi không muốn họ thấy tôi khóc. Tôi không thể để họ biết rằng họ đã chiến thắng. Mặc dù họ đã biết điều đó rồi.
Tại sao họ không thể để tôi yên? Tôi đang rất cố gắng không thể hiện sự yếu đuối khi Grace đột nhiên thúc cùi chỏ Madison để thu hút sự chú ý của cô ta.
Madison buông má tôi ra và nhìn về phía sau tôi, vì tò mò, tôi cũng quay lại nhìn.
Đó là lúc tôi thấy ba chàng trai lạ đẹp trai đi dọc hành lang giữa chúng tôi. Và ở giữa ba người đó là người mà tôi đã chờ đợi để gặp lại. Người mà tôi từng biết. Đó là Jax.
Tôi thực sự muốn gọi anh ấy nhưng tôi cảm thấy vết bầm trên mặt nhói đau và nhìn vào bộ dạng lôi thôi của mình sau một đêm không ngủ, tôi quyết định không gọi.
Tôi quay đi khi họ đi qua chúng tôi và tôi biết rằng tôi không thể để anh ấy thấy tôi như thế này. Anh ấy biết rằng tôi đã gặp khó khăn ở trung học cơ sở, tôi chỉ có thể tưởng tượng anh ấy sẽ nghĩ gì bây giờ. Và liệu anh ấy có quan tâm không.
Ngay khi họ đi qua chúng tôi và tôi chắc chắn rằng anh ấy không thấy tôi, tôi cố gắng đi qua Madison và Grace thì Madison giơ chân ra khiến tôi vấp phải và ngã xuống sàn.
Không chỉ Madison và Grace cười mà rất nhiều học sinh khác trong hành lang cũng cười khi thấy chuyện đó xảy ra.
Tôi lặng lẽ nhặt sách lên và từ từ đứng dậy vì vẫn còn rất đau từ đêm qua và đi vào lớp học đầu tiên.
Tôi ngồi ở góc sau như thường lệ và biết rằng vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ học nên tôi đặt đầu lên bàn nghỉ một chút thì nghe thấy chút ồn ào trong phòng.
Tôi ngẩng đầu lên và thấy một vài học sinh bắt đầu đi vào nhưng cũng có Jax và hai người kia.
Họ trông có vẻ khá thân thiết và tôi ngồi lặng lẽ, nhận ra rằng anh ấy chưa nhận ra tôi. Hoặc nếu có, anh ấy không nhận ra tôi.
Tôi nhìn họ trò chuyện với một vài học sinh khác, chủ yếu là các cô gái, những người đang chăm chú nghe từng lời họ nói.
Tôi thấy sự khác biệt giữa ba người họ và một người trong số họ có vẻ lạnh lùng và không thực sự thừa nhận bất kỳ ai đang nói chuyện với anh ta. Anh ta trông chán nản khi ngồi ở bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Và người kia, anh ta thấy tôi đang nhìn anh ta. May mắn là tóc dài của tôi che được vết bầm trên mặt và anh ta cười nhếch mép với tôi và nghịch ngợm búng nắp chai nước về phía tôi.
Tôi không phản ứng. Tôi chỉ nhìn đi chỗ khác và giả vờ như không thấy. Đặc biệt là trước khi những cô gái khác mà họ đang ở cùng nghĩ rằng tôi đã dụ dỗ anh ta làm vậy. Điều đó sẽ không tốt chút nào. Họ sẽ không gặp khó khăn gì trong việc bắt nạt hay chế giễu tôi trước mặt họ.
Tôi đã muốn nói chuyện với Jax nhưng anh ấy trông khác quá. Tôi không chắc liệu đó có phải là ý tưởng hay không. Nhưng chẳng bao lâu tôi không còn lựa chọn nào khác, khi lớp học bắt đầu, họ đều đến ngồi ở những bàn phía sau tôi.
"Vậy, tên cậu là gì?" Một trong số họ hỏi.
"Để cô ấy yên, Lucas. Cậu không thấy à, rõ ràng là cô ấy không thuộc về nơi này." Jax nói, khẽ búng vào đuôi tóc dài của tôi. "Nhìn quần áo kìa. Đây là trường dành cho người giàu, tôi tưởng vậy. Hóa ra họ cho bất kỳ ai vào đây." Jax thêm vào.
Tôi nhìn xuống bộ quần áo rách nát, cũ kĩ và xấu xí mà mình đang mặc. Chúng không vừa với tôi và dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể tẩy sạch một số vết bẩn. Nhưng ít nhất chúng không còn trông giống như máu nữa. Chúng chỉ trông như những vết bẩn cũ.
"Ít nhất cô ấy cũng nên mặc cái gì đó không bẩn chứ." Lucas nói.
Giờ ăn trưa tôi đến thư viện vì không có tiền mua gì để ăn. Thế là tôi ngồi đó làm bài tập thay vì ăn. Nhưng ngay khi giờ ăn trưa kết thúc, tôi quay lại tủ đồ để lấy sách cho những tiết học còn lại trong ngày.
Tôi nhìn xuống hành lang và thấy Madison đang đi cùng Grace, những người bạn khác của cô ấy và ba chàng trai mới mà cô ấy rõ ràng đã bám theo.
"Sao cậu còn đến trường làm gì?" Madison hỏi. Nhưng tôi chỉ nhìn đi chỗ khác và tiếp tục nhìn vào tủ đồ của mình. Khi tôi với tay lên kệ trên cùng, không nhận ra rằng phần dưới áo len của tôi đã bị kéo lên.
Tôi nghe thấy một trong những chàng trai hít một hơi và nhìn thấy đó là Jax. Khi tôi nhìn xuống, tôi nhận ra anh ta đang nhìn vào vết sẹo trên bụng tôi và tôi nhanh chóng hạ tay xuống để che đi.
"Không sao đâu Jax. Tôi chắc rằng cô ta xứng đáng với vết sẹo đó mà." Madison nói. Nhưng tôi đứng đó nhìn anh một lúc và anh không rời mắt khỏi tôi.
Tôi nhanh chóng đóng mạnh cửa tủ đồ mà không lấy bất kỳ cuốn sách nào và chạy xuống hành lang, xa khỏi mọi người và tiếp tục chạy cho đến khi đến cửa bên của trường và chạy ra ngoài.
Tôi chạy qua sân bóng đá và sau khán đài, vào sâu bên trong để không ai có thể nhìn thấy nơi tôi đang trốn.
Chỉ vài phút sau, tôi thấy Jax chạy ra sân với hai người bạn của anh ta theo sau và anh ta đang cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Người im lặng nhất nói.
"Tôi cần tìm cô ấy." Jax nói.
"Tại sao? Sáng nay cậu đâu có quan tâm đến cô ta khi cậu trêu chọc cô ta trong lớp." Anh ta nói.
"Tôi biết. Vì sáng nay tôi không biết cô ấy là ai." Jax nói.
"Cô ấy là ai?" Lucas hỏi.
"Skylar. Tôi biết cô ấy từ trung học. Chúng tôi từng là bạn. Bạn thân. Tôi không nhận ra cô ấy." Jax nói.
"Ừ, tôi không nghĩ các cậu còn là bạn nữa đâu." Người im lặng nhất nói.
Tôi nhìn về phía bên và thấy Madison và bạn bè của cô ấy đang đứng đó theo dõi ba chàng trai tìm kiếm tôi nhưng họ không thể tìm thấy tôi.
Cuối cùng họ bỏ cuộc và quay lại bên trong, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ở dưới khán đài một lúc cho đến khi chắc chắn rằng không còn ai trước khi tôi cuối cùng cũng bước ra. Nhưng ngay khi tôi làm vậy, ai đó đẩy tôi vào tường gạch của tòa nhà trường.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Madison và Grace đứng ngay sau cô ấy. Những người khác chắc đã quay lại lớp. Không phải là họ cần thêm người để bắt nạt tôi.
"Tôi không biết cậu nghĩ mình đang làm gì với mấy chàng trai đó, nhưng tốt hơn cậu nên tránh xa họ ra." Madison đe dọa tôi.
"Tôi không quan tâm đến họ." Tôi nói, giọng thì thào.
"Bịa đặt. Tôi thấy một trong số họ chạy theo cậu. Tôi nghi ngờ họ sẽ quan tâm nếu họ biết cậu thực sự là một con điếm nhỏ đáng thương như thế nào. Đó không phải là cách cậu kiếm tiền ở đây sao? Bằng cách bán thân để lấy tiền?" Madison chế giễu tôi.
"Làm ơn Madison. Hãy để tôi đi?" Tôi cầu xin. Nhưng tôi thấy vẻ thích thú trên khuôn mặt cô ấy khi tôi cầu xin điều đó.
Cô ấy giơ tay được chăm sóc kỹ lưỡng và tát tôi một cái vào mặt, khiến má tôi đau rát và tôi có thể cảm nhận được nó bắt đầu sưng lên.
"Chỉ cần tránh xa họ ra." Cô ấy cảnh cáo tôi khi quay lưng đi và Grace theo sau cô ấy.