


Chương 2
Trong bóng tối, Tạ Nhiên cảm thấy đầu mình đau như thể bị đập vỡ tan tành, nhưng cơn đau ở bụng dưới còn khủng khiếp hơn. Anh nghĩ, hóa ra cái chết là như thế này.
Tiếng ù ù bên tai, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, và kỳ lạ nhất là tiếng xoa bài mạt chược. Tạ Nhiên cảm thấy bực mình, chết mà cũng không yên.
Mí mắt như bị ai đó cạy mở, anh buộc phải mở mắt ra và bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Không phải là cảnh tượng tối tăm chật hẹp mà anh tưởng tượng, thay vào đó là căn phòng ngủ quá đỗi quen thuộc.
Chính giữa phòng là chiếc giường đôi, là giường cưới của ba mẹ anh. Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ anh dọn ra ngoài sống cùng anh và chị gái Tạ Thiên, người sinh trước anh vài phút.
Tạ Thiên và mẹ ở chung một phòng, còn anh và em trai Tạ Thanh Ký ở chung phòng khác.
Mẹ anh thiên vị và keo kiệt, nói rằng con gái lớn rồi có bí mật riêng, không thể ngủ chung với người lớn, nên nhất quyết đổi giường đơn của hai anh em thành giường đôi này.
Tạ Nhiên không muốn, nói rằng: “Thế con không có bí mật à?” Kết quả bị mẹ anh bạo lực trấn áp: “Con có bí mật gì chứ? Mau đi chuyển giường cho chị con.”
Anh thực sự có một bí mật.
Ngày mẹ anh phát hiện ra bí mật đó, bà hối hận không kịp, tức giận đến mức khóc nức nở ngoài đường.
Bà mẹ thường xuyên đau đầu, mệt mỏi, hay sai bảo hai anh em làm việc, hôm đó lại nhanh nhẹn như bay, cầm cái rìu chặt đứt giường, vừa chặt vừa chửi, làm Tạ Nhiên sợ đến mức ba tháng không dám về nhà.
Sinh con trai không có hậu môn ở nhà người khác là lời nguyền, nhưng với mẹ Tạ Nhiên lại là lời chúc phúc.
Tạ Nhiên không thể tin nổi, chậm rãi nhìn quanh căn phòng.
Dưới gầm giường lộ ra một góc hộp đựng đồ, bên trong giấu truyện tranh thiếu nữ mà Tạ Thiên mua bằng tiền tiêu vặt hồi cấp ba; trên ghế sofa bị mọt gặm còn vết cháy thuốc lá, là lần đầu anh trốn trong phòng học hút thuốc; trên bàn học còn có chiếc điện thoại Nokia đang sạc, lịch ghi năm 2012.
Tạ Nhiên nhìn chằm chằm.
Tiếng xoa bài mạt chược vọng qua cửa, mẹ anh đang thắng bài, cười ha hả, gọi Tạ Thiên xào bài.
Tạ Nhiên chưa kịp nhận ra điều gì, đầu anh lại đau, mới nhận ra tiếng rên rỉ vừa rồi là từ miệng mình phát ra.
Trong bóng tối, một bóng người loạng choạng đứng dậy.
Tư thế đứng dậy rất kỳ lạ, như thể hai tay bị trói sau lưng, chỉ có thể quỳ gối trước rồi từ từ đứng lên, mặc chiếc áo sơ mi trắng mà Tạ Nhiên đặc biệt thay trước khi chết.
Tạ Nhiên ngừng lại, thử gọi: “Tạ Thanh Ký?”
Người đó bước lên một bước, đi đến chỗ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
— Là Tạ Thanh Ký mười bảy tuổi, còn non nớt, không chịu thua.
Ngực anh phập phồng, mặt đỏ bừng, áo sơ mi trắng nhăn nhúm, quần bị xé rách, dương vật to cứng nặng nề rủ xuống.
Tinh thần chính trực, ngay thẳng của cảnh sát dự bị đã thể hiện rõ ràng ở Tạ Thanh Ký, dù bị hành hạ, anh vẫn nhíu mày, nghiến răng, nhìn Tạ Nhiên như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tạ Nhiên cuối cùng cũng tin.
Sau khi tự tử nhảy biển ở tuổi ba mươi, anh đã sống lại vào tuổi hai mươi bốn, ngày đầu tiên cùng em trai lên giường.
Tạ Nhiên vô thức lùi lại hai bước, sợ Tạ Thanh Ký lại đá anh. Anh nhớ ra vì sao đầu mình đau, không phải vì lúc ba mươi tuổi đập đầu xuống biển, mà vì lúc hai mươi bốn tuổi, anh dũng cảm, bị tinh trùng làm mờ mắt, lợi dụng lúc mình say rượu, em trai uống nhầm thuốc, thần trí mơ hồ, trói anh lại và làm tình bằng miệng.
Kết quả bị Tạ Thanh Ký, người học võ từ nhỏ, đá một cú, đầu đập vào tường.
Cú đá đó chắc chắn rất mạnh, nếu không Tạ Thanh Ký cũng không ngất xỉu.
Có những việc trải qua lần nữa mới phát hiện ra chi tiết bị bỏ qua trước đó. Tạ Nhiên nghĩ, với định lực của Tạ Thanh Ký, dù không làm cảnh sát, đi tu cũng là cao tăng, trong tình huống này mà vẫn có thể đá người.
Nhà anh, Tạ Thanh Ký, từ nhỏ đã là thiếu nữ mạnh mẽ.
Kiếp trước, cú đá của Tạ Thanh Ký không những không làm anh tỉnh ngộ, mà còn làm anh tức giận.
Khi đó anh vừa theo một đại ca, đang hăng hái, học phí bổ túc của Tạ Thanh Ký cũng do anh trả. Tạ Nhiên khi đó kiêu ngạo, được người khác tôn sùng, muốn gì có nấy, chỉ riêng em trai là không được.
Tạ Nhiên kiếp trước tức giận, rượu trắng trong người bốc lên, anh quyết tâm, nhưng là quyết tâm với chính mình, cởi quần, làm cứng dương vật của em trai, ngón tay vòng ra sau mở rộng cho mình.
Anh giữ vai em trai ngồi xuống, ép em trai đưa dương vật vào cơ thể mình.
Tạ Thanh Ký chưa từng có kinh nghiệm tình dục, lần đầu tiên lên giường với người khác lại bị anh trai ép buộc.
Gân xanh trên trán anh nổi lên, nhìn kỹ còn thấy trên mu bàn tay, cố nhịn cơn thèm khát, nằm như khúc gỗ trên giường, như thể thịt trên người anh trai khác người, nhìn một lần cũng làm mắt anh bỏng cháy, ánh mắt chỉ có thể vượt qua vai anh trai, đầy nhục nhã và căm hận nhìn chằm chằm vào tường đối diện.
Ánh mắt đó làm Tạ Nhiên đau lòng, chỉ có thể giả vờ không quan tâm, cười khẩy, cúi đầu hôn anh.
Kết quả bị tránh né, nụ hôn rơi vào dái tai em trai, ánh mắt và khí thế của Tạ Nhiên lạnh dần, càng lạnh lùng, càng táo bạo, càng không nghĩ đến hậu quả.
Anh cố ý thì thầm bên tai em trai, rên rỉ để anh nghe.
Kiếp trước, anh ghé tai Tạ Thanh Ký hỏi: “Em không muốn lên giường với anh, sao vẫn cứng như thế?”
Nghĩ lại, Tạ Nhiên thấy mình thật là đồ khốn, không trách Tạ Thanh Ký hận anh.
Mặt Tạ Thanh Ký đỏ bừng, bị dục vọng hành hạ, không nhịn được rên rỉ đau đớn.
Tiếng rên kéo Tạ Nhiên trở về thực tại, anh bước lên, nhưng không phải để đẩy em trai xuống giường như kiếp trước.
Tiếng thở dốc của Tạ Thanh Ký như nổ bên tai anh, Tạ Nhiên không dám nhìn vào mắt anh, càng không dám nhìn lung tung, anh tháo dây thắt lưng trói tay Tạ Thanh Ký, nhẹ nhàng xoa cổ tay anh, bảo anh tự mặc quần vào.
“Anh uống say, nhận nhầm người, em đừng để bụng.”
Tạ Nhiên đỡ em trai lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi như tránh thú dữ ngồi xuống ghế sofa, ngón tay vô thức gãi vết cháy thuốc trên sofa.
Kiếp trước, Tạ Nhiên thô lỗ, man rợ, sống theo nguyên tắc hưởng thụ hiện tại, không hề kính sợ đạo đức, kiếp này lại không dám làm gì.
Anh thở dài, nghe tiếng xoa bài mạt chược bên ngoài, kìm nén cơn xúc động muốn ra ngoài nhìn mẹ và chị, đột nhiên đứng dậy đi đến giường.
Tạ Thanh Ký im lặng nằm đó, không biết đang nghĩ gì, chỉ cố gắng kiềm chế hơi thở hỗn loạn.
Giây tiếp theo, Tạ Thanh Ký ngừng thở.
Tạ Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt mờ đi, cổ tay anh bị ai đó nắm chặt.
Tạ Thanh Ký mở mắt, lạnh lùng nhìn anh, trong mắt đầy hận thù không thể tả.
Tạ Nhiên nghĩ, sao đối xử còn tệ hơn trước, kiếp trước ít nhất cũng sau khi xong việc mới bị nhìn như muốn chết, sao kiếp này chưa làm gì đã bắt đầu rồi?
“Thả ra, anh lau mồ hôi cho em, thuốc này tác dụng phụ nhẹ, lát nữa đi tắm nước lạnh, đừng để mẹ thấy.”
Tạ Thanh Ký vẫn không nói gì, nắm chặt cổ tay anh, mắt như muốn dính vào người anh.
Tạ Nhiên thắc mắc, sao thằng này nhìn anh bằng ánh mắt đó, nhưng nhanh chóng hiểu ra, nếu giết người không phạm pháp, chắc chắn Tạ Thanh Ký đã nhảy lên đập chết anh rồi đập đầu vào tường chứng minh sự trong sạch.
“Đã nói là uống say nhận nhầm người, sao còn không chịu. Được rồi, đợi em hồi phục rồi tính sổ với anh, mau thả anh ra!”
Tạ Nhiên ngay cả lúc cầu xin cũng không dám nhìn vào mắt Tạ Thanh Ký, thân thể và tay cùng lúc giãy ra, Tạ Thanh Ký ngẩn ngơ, hỏi: “Đi đâu?”
Tạ Nhiên không đáp, nhân lúc Tạ Thanh Ký phân tâm, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế.
Anh nhanh chóng bước đến cửa, chân trái vừa đặt xuống, chân phải đã nhấc lên, không dám dừng lại, như thể dừng lại sẽ không đi được.
Nhưng khi tay anh đặt lên tay nắm cửa, lại không dám bước ra, do dự có nên nhìn Tạ Thanh Ký lần cuối không.
Nhưng chưa kịp quyết định, gió từ sau lưng ập tới, chưa kịp quay đầu, đã bị ai đó đè chặt lên cửa.
Mông Tạ Nhiên lạnh toát, quần bị kéo xuống, đau rát hai bên hông.
Hơi thở nóng hổi của Tạ Thanh Ký áp sát.
“Ah——!”
Tạ Nhiên đột nhiên kêu lên.
Mẹ anh mắng qua cửa: “Không ngủ mà hét cái gì! Làm tao đánh bài sai, bị người ta ăn mất!”
Tạ Nhiên nghiến răng không nói, đau đến mức mắt tối sầm lại, mông anh bị Tạ Thanh Ký điên cuồng đâm vào!