


Chương 5
Tờ giấy của hoa khôi lớp gửi cho tôi...
Trời ơi.
Tim tôi đập thình thịch.
Đây chắc là lần đầu tiên tôi nhận được tờ giấy từ một cô gái, thật sự có chút hồi hộp. Tôi vẫn nằm trên bàn, liếc nhìn sang thằng bạn bên cạnh, nó nhìn tôi đầy oán trách.
Suýt chút nữa tôi đã cười phá lên.
Thực ra tờ giấy đó là của nó định gửi cho Quỳnh Vy. Ai ngờ lại đến tay tôi, đúng là kỳ diệu thật.
Lần đầu tiên...
Tôi cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, làm tôi càng thêm căng thẳng. Vẫn nằm trên bàn, trong cánh tay, tôi hồi hộp mở tờ giấy.
Hoa khôi lớp sẽ nói gì với tôi nhỉ?
Cô ấy không phải thích tôi chứ?
Tay tôi cầm tờ giấy đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Chữ viết rất đẹp, rất giống vẻ ngoài của Quỳnh Vy.
Tôi nghĩ trong lòng và cuối cùng cũng mở ra.
"Mắt cậu còn dính ghèn kìa..."
Trời đất ơi...
Suýt chút nữa tôi bị nghẹn nước miếng mà chết.
Đây không phải là đùa tôi sao?
Tôi nắm chặt tờ giấy, xé nát ra từng mảnh nhỏ, cảm thấy như bị tổn thương nặng nề.
Tôi giận dữ nhìn về phía Quỳnh Vy.
Nhưng đúng lúc đó, tôi thấy cô ấy cúi đầu đọc sách, gương mặt nghiêng xinh đẹp của cô ấy dường như mang một nụ cười nhẹ.
Thật là...
Tôi phì một tiếng, nhưng vẫn sờ mắt mình, không có ghèn, lấy điện thoại ra soi, chắc chắn không có.
Buổi trưa khi ăn cơm, thằng bạn bên cạnh cứ hỏi tôi, chuyện của thằng Trương Phong làm sao đây. Nó nghe nói lần này Trương Phong gọi hết đám bạn nam trong lớp nó, quyết tâm đánh tôi nhập viện.
Tôi nói chuyện này cậu đừng lo, một mình tôi xử lý được.
Nó nói đừng có dại dột, ít nhất cũng hai ba chục người, nếu đánh không lại thì chạy đi. Không thì đây, tôi cho cậu ít tiền, giải quyết chuyện này đi.
Tôi nói chuyện này là do cậu gây ra, tiền tôi nhận nhưng muốn tôi và Trương Phong giảng hòa thì không thể.
Nó lẩm bẩm một câu, đưa tôi năm trăm nghìn. Đây là số tiền tôi phải làm việc ở bưu điện mười ngày mới có, cũng không tệ. Tôi làm vậy thực ra chỉ muốn nó yên tâm hơn. Dù chuyện này do nó gây ra, nhưng cũng không phải cố ý. Hôm nay đánh nhau, thằng nhát gan này chắc chắn không dám ló đầu, chi bằng lấy ít tiền của nó, nó cũng yên tâm hơn.
Gần hết giờ học, đợi mọi người trong lớp đi gần hết.
Tôi mới từ từ đứng dậy, cầm cái ghế ngồi của mình lên, bẻ một cái, chân ghế đã bị tôi bẻ ra. Hồi cấp hai, đánh nhau thường dùng chân ghế, rất chắc chắn, đánh người rất đau, dùng xong lắp lại, tiếp tục ngồi, tiện lợi và hiệu quả. Nhưng sau này lên lớp 12, ghế đã đổi thành ghế nhựa rồi. Không ngờ vào trường đại học này, vẫn là ghế gỗ cũ.
Cậu thực sự muốn đánh nhau với hắn sao?
Tôi không ngờ, Quỳnh Vy vẫn chưa đi, ngồi đó nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
Nghĩ đến chuyện tờ giấy hôm nay, lòng tôi lại bực bội.
Không liên quan đến cậu.
Nói xong, tôi cầm chân ghế đi ra ngoài.
Cậu đánh không lại hắn đâu, Trương Dương đừng bốc đồng, Trương Phong rất giỏi đánh nhau. Lần này hắn gọi đến hai mươi người!
Quỳnh Vy lo lắng, cứ bám theo sau tôi.
Không nói thì thôi, càng nói tôi càng tức. Trương Phong giỏi đánh nhau, còn tôi là bùn đất sao? Tôi biết mọi người đều không tin tưởng tôi, trên đường đi nhiều bạn học nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại. Có cả bạn lớp tôi, có cả lớp khác. Chuyện này đã bị Trương Phong lan truyền khắp nơi.
Trương Phong không ngu, hắn đợi tôi ở góc đường bên ngoài trường.
Như vậy không tính là đánh nhau trong trường.
Tôi vừa rẽ, đã thấy một đám người đen kịt.