Chương 147

Có thể đừng thế này được không?

Cho tôi nghỉ ngơi chút không được sao?

Tôi cười khổ một tiếng.

Chân bên trái là tay của chị Dao, chân bên phải lại là tay của Phùng Vũ Tuyền, cảm giác này thật không thể tả nổi...

Tôi không ngờ, nhìn bề ngoài ngoan ngoãn, văn nghệ như thế mà Phùng Vũ T...