Chương 312

Nhìn thấy Tần Điệp trong bộ dạng như vậy, trái tim tôi như bị gì đó đâm vào, vừa cảm thấy áy náy, lại có chút ngọt ngào.

“Để em chịu ấm ức rồi...” Tôi hôn lên trán cô ấy.

“Không,” Tần Điệp khóc nức nở lắc đầu, “Là lỗi của em, em quá bướng bỉnh, nếu em không nghi ngờ anh, thì sẽ không như thế này, tấ...