Chương 121

Trời lạnh. Tối. Tối đen như mực. Cảm giác cái vòng kim loại lạnh ngắt cắm sâu vào da dưới mắt cá chân kéo tôi trở lại thực tại. Tôi nằm bất động, não bộ cố gắng chiến đấu với màn sương mù của thuốc mà tôi đã bị tiêm. Vị chua chát của sợ hãi tràn ngập miệng, và tiếng tim đập nhanh vang rền trong tai ...