Một đêm trong câu lạc bộ

Buổi tối thật ấm áp, làn gió mùa hè thổi qua mái tóc của ba cô gái trẻ khi họ chen chân vào một câu lạc bộ gần đó.

Câu lạc bộ thật náo nhiệt, sôi động và đầy sức sống. Ánh đèn mờ ảo và làn khói trắng tạo nên không khí sôi động khi mọi người nhảy múa theo nhịp điệu của âm nhạc.

"Tớ không nghĩ chúng ta nên ở đây" là những lời phát ra từ đôi môi màu đào của cô gái trẻ nhất, Alina. Đôi mắt cô quét qua mọi người trong câu lạc bộ.

Hai chị lớn của cô, Vanessa và Leila, nhìn cô ngớ ngẩn.

"Cái gì?" Cô nhún vai rồi đi về phía quầy bar.

"Sao cậu lại nhát gan thế? Tớ biết cậu là em út nhưng ít nhất cũng phải dũng cảm chứ!" Leila hét lên khi đến gần cô ở quầy bar.

"Sao lúc nào cậu cũng phải sợ hãi thế?" Vanessa đồng tình.

"Ba chỉ nói là..." Alina cố gắng biện hộ cho mình nhưng ngay lập tức bị hai chị lớn ngăn lại.

"Con cưng của ba. Đừng có làm như cậu là người ngoan nhất nhé. Nó sẽ chẳng đưa cậu đi đâu cả" Vanessa chế giễu trước khi bỏ đi.

Alina nhìn hình bóng của Vanessa biến mất vào trong câu lạc bộ và đôi mắt cô quay trở lại nhìn Leila.

"Leila, chị hiểu em mà đúng không? Chị là chị cả. Em chỉ đang cố gắng..."

"Thôi đi" Leila lập tức cau mày rồi bỏ lại Alina một mình.

Alina nhìn hai chị mình tản ra và một cơn đau nhói đột ngột dâng lên trong lòng cô.

ALINA

Tôi nhìn các chị bỏ lại tôi như mọi khi và đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng. Tại sao họ luôn xem bất cứ điều gì tôi làm là mối đe dọa?

Từ khi còn nhỏ đã như vậy. Họ không coi tôi là em gái và luôn nhanh chóng đổ lỗi cho tôi.

Ba yêu tất cả con cái như nhau và tôi không cố gắng chứng tỏ mình là người ngoan ngoãn và chăm chỉ chỉ để được ba ưu ái. Họ là chị em của tôi mà.

Tôi sẽ được gì từ việc làm họ xấu mặt? Nỗi đau khiến tôi không chịu nổi và tôi lập tức chạy ra phía cửa.

Tôi phớt lờ các chị, những người cũng phớt lờ sự ra đi của tôi khi họ xoay người quanh những gã đàn ông. Câu lạc bộ có mùi sex và rượu nồng nặc trong không khí. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu có người đang làm chuyện ấy trong nhà vệ sinh.

Khi tôi với tay tới cửa kính của câu lạc bộ, tôi vô tình va vào một người cao lớn đang đi vào đúng lúc tôi với tay tới tay nắm cửa.

"Xin lỗi" tôi lẩm bẩm qua anh ta, không muốn đứng lại xin lỗi thêm. Tôi còn chẳng nhìn rõ mặt anh ta vì ánh sáng mờ mờ trong câu lạc bộ.

Xoa trán, tôi bước ra ngoài khi một cánh tay đột nhiên quay tôi lại từ phía sau.

Đôi mắt tôi gặp ba người đàn ông có cơ bắp tương đương nhau và sự bối rối hiện lên trên mặt tôi. Nhìn vào ánh mắt trần trụi của họ, họ trông rất nguy hiểm. Loại người mà bạn không nên đụng vào.

"Các anh muốn gì?" Tôi hỏi, giữ vẻ mặt lạnh lùng.

"Khi xin lỗi, phải xin lỗi cho đàng hoàng" một người tuyên bố, nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao.

Lông mày tôi nhíu lại. Anh ta còn không phải là người tôi va vào, vậy tại sao lại căng thẳng thế?

Tôi có thể nói anh ta không phải là người đó dù tôi không nhìn thấy mặt người tôi va vào nhưng trang phục là sự phân biệt rõ ràng.

"Chẳng phải tôi đụng vào anh đâu," tôi đáp lại.

Sự bực bội trong tôi càng tăng, và đôi chân tôi ngứa ngáy muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

"Sếp tôi mới là người bị đụng," một người khác lên tiếng, bước tới gần hơn.

Tôi theo phản xạ lùi lại và khéo léo với tay vào túi áo khoác lấy bình xịt hơi cay.

Mặt trời đang lặn, bầu trời được trang trí bởi những sắc hồng và cam dần biến thành màu xanh đầy sao. Mặt trăng vẫn chưa xuất hiện, nhưng những ngôi sao đã bắt đầu hiện diện trên bầu trời.

Tất cả những yếu tố này khiến đường phố trở nên nguy hiểm, dễ bị quấy rối.

Tôi không biết mấy người này là ai và tại sao họ lại muốn tôi xin lỗi sếp họ một cách đàng hoàng như vậy.

"Thôi thì nói với sếp của anh là tôi đã xin lỗi rồi. Tôi đã lẩm bẩm xin lỗi khi va vào ông ta. Ông ta muốn một bữa tiệc để xin lỗi à?" Tôi hét lên câu cuối cùng và ngay lập tức quay đi.

"Ông ta sẽ không hài lòng với kiểu xin lỗi đó đâu," tôi nghe thấy từ phía sau. Tôi không rõ ai nói và cũng chẳng quan tâm.

"Vậy thì mặc kệ lời xin lỗi," tôi chửi thề trước khi leo lên chiếc xe máy đậu gần đó.

Chị em tôi có thể tự về nhà được.


Ngồi trên chiếc ghế sofa rộng trong phòng vip của câu lạc bộ là Dante Morelli. Đôi mắt ngọc lục bảo của anh ta dán chặt vào những capo đang bước vào câu lạc bộ.

Những cô gái ăn mặc hở hang vây quanh anh ta, hy vọng nhận được phản ứng từ anh ta trong khi một cô gái tóc đỏ đang quyến rũ anh ta bằng cách mài mông vào đùi anh ta nhưng dường như không thu hút được sự chú ý của anh ta vì anh ta đang bận tâm về chuyện khác.

"Cô ta đâu?" Anh ta hỏi.

Tommasso, một trong những người đàn ông trả lời, "cô ta từ chối xin lỗi anh."

Dante cảm thấy mình sôi máu bên trong. Cô gái đó nghĩ mình là ai mà dám coi thường anh ta như vậy?

"Bình tĩnh lại, Dante," Petro khuyên, nhận thấy Dante trở nên căng thẳng. Anh ta ngồi xuống đối diện với Dante.

"Các cậu để cô ta đi như vậy à?" Dante cố gắng không hét lên nhưng cơn giận dữ làm anh ta không kiềm chế được và anh ta đẩy cô gái tóc đỏ ra khỏi mình.

Một tiếng hét phát ra từ đôi môi đỏ của cô ta nhưng cô ta không dám phàn nàn.

"Lấy cái này và đi đi," Dante ném một cọc tiền lớn vào cô ta từ chiếc vali mở.

"Các cô cũng ra ngoài hết!" Anh ta hét lên, ném thêm tiền vào những cô gái vây quanh anh ta và các capo.

Đôi mắt họ sáng lên với sự ghê tởm về cách anh ta đối xử thô lỗ với họ nhưng sự cám dỗ của tiền khiến họ phải tuân lệnh.

"Anh đã bảo chúng tôi không được làm hại cô ta," Stefano nhắc nhở, nhấp một ngụm rượu tequila trước mặt.

Dante vuốt tay xăm trổ của mình qua mái tóc đen, rối nhẹ.

"Chết tiệt. Các cậu lẽ ra phải kéo cô ta vào đây! Cô ta có biết tôi là ai không?" Anh ta giận dữ nói.

"Tôi nghi ngờ---" Petro trả lời ngập ngừng. "Anh có nhìn thấy mặt cô ta không?" Anh ta hỏi Dante.

Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên đôi môi gợi cảm của anh ta. "Tất nhiên là tôi thấy. Nhưng tôi cá là cô ta không nhìn rõ mặt tôi."

"Vậy kế hoạch là gì?" Stefano hỏi với một bên lông mày nhướng lên.

Dante liếc nhìn ba capo đáng tin cậy nhất của mình, "Thế giới này nhỏ lắm. Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại cô ta và lần này tôi sẽ bắt cô ta xin lỗi đúng cách và trả giá cho sự thô lỗ của cô ta, dù là bằng cách dễ hay khó."

Chương Tiếp
Chương TrướcChương Tiếp