Chương 165

"Em không biết anh đã chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi đâu," Nico thì thầm.

Tôi mỉm cười. Mắt tôi nhòa đi vì những giọt nước mắt đang chực chờ. Tôi không biết tại sao mình lại khóc. Tôi cảm thấy tốt. Tôi hạnh phúc. Một chút.

Nico nghiêng người hôn tôi lần nữa. Tôi để anh làm vậy. Nụ hôn nhẹ nhà...